Đông về nắng cũng nhạt thưa
Nghe lòng buốt giá tiễn đưa tình buồn !
Ngậm ngùi nén giọt lệ tuôn
Bởi bao kỷ niệm cứ luôn ... ùa về !
Gió bay mang cả lời thề
Để hồn tỉnh giấc đam mê dại khờ !
Nghĩ mình sao thật ngây thơ ?
Hãy coi là một ... giấc mơ dịu dàng !
Tiếng Đông thủ thỉ khẽ khàng :
Tình yêu đích thực muộn màng chút thôi !